Anh chót yêu em, cô gái ngành y
Gánh nặng em mang trên vai mầu áo trắng
Mồ hôi rơi trên má em như hạt nắng
Ấm lòng người bệnh sau những bão giông
Có đôi khi anh hỏi "Yêu chồng không?"
Em tránh ánh nhìn anh như người mắc lỗi
Bởi trong em ngập tràn bối rối
Quá lâu rồi, em không dành thời gian cho anh
Em tự hào trong mầu áo trắng mong manh
Không chói lòa, nhưng với em, đẹp nhất
Mầu trắng đó suốt đêm thâu tất bật
Kéo từng phút giây cuộc sống vô thường
Người vợ hiền, cô bác sĩ anh thương
Sống cùng em, anh đã dần thấu hiểu
Trong ngực áo em là trái tim nóng đỏ
Em dâng hiến cho đời với tất cả niềm yêu
Em yêu nghề, anh yêu em biết bao nhiêu
Bệnh nhân hết đau, em vui, anh biết
Để giúp người bệnh đi được con đường lâu
Anh nguyện cùng em trên con đường vất vả
Anh sẽ thôi hỏi "Y làm gì cho khổ?"
Vì anh biết trong khổ có cái vinh
Em trao đi với tất cả chân tình
Chỉ nhận về mình tình yêu của anh, em nhé.
(Phạm Thị Việt Hương 25/12/2016)
P/S TANH,TMM